Nhà huyền môn Ấn Độ Osho từng viết:
"Nghĩ là mơ bằng lời, mơ là nghĩ bằng hình ảnh."
Nếu thế, những suy ngẫm trong cuốn sách này đều là những giấc mơ, và những chuyến phiêu lưu tới biết bao miền đất lạ đối với người viết cũng là những giấc mơ cổ tích. Tận mắt xem Kinh Cựu Ước viết trên những tấm da dê Biển Chết, nằm ngủ trên khách sạn băng ở ngoài vòng cực, trực tiếp sờ tay vào cây thập tự giá đã treo Chúa Jesus giữa Jerusalem, ngồi thiền định dưới cây bồ đề nơi Đức Phật thành đạo ở Bodh Gaya, thảnh thơi uống cà phê xem bóng đá giữa biển chiều Rio de Janerio... Những chuyến đi và kỉ niệm ấy đều có thật nhưng giờ đây chỉ còn đọng lại trong tâm trí người viết như "những giấc mơ".
Đó là "những giấc mơ" bởi lẽ có những mảnh đất khi người viết tới nơi vẫn không tin mình đã tới, và dù mới trở về trong vài ngày nhưng cảm thấy như xa lắm rồi. Tất cả đã trôi qua như chưa bao giờ có, chỉ có từng phút giây trải nghiệm trên miền đất đó là hiện thực.
Còn lại cuối cùng chỉ là những trang viết, những trang viết khiến mỗi lần đọc lại, người viết lại thấy "những giấc mơ đó" phần nào trở về.
Những trang tùy bút chính là sự phục sinh của những giấc mơ.