Nếu cuộc đời là một bản tình ca, thì tôi sẽ trao tặng những nốt nhạc tuyệt vời nhất trong bản nhạc ấy dành cho người mà tôi yêu thương nhất, người đã cho tôi bờ vai vững vàng nhất để dù tôi có ra sao, chỉ cần tựa vào bờ vai ấy, bao nhiêu tồi tệ trên đời đều tan biến. Ai cũng cần một bờ vai, một bờ vai không phải chao ôi tiền bạc lụa là, mà là bờ vai để ta biết dù một ngày kia ta không còn huy hoàng, ta có sai lầm gì trên đường đời đi chăng nữa, bờ vai ấy vẫn sẽ luôn ở đấy và đợi ta về.
Thằng nhóc ngưỡng tuổi mười tám, cứng đầu và lắm lúc tỏ ra khó chịu với những quan tâm, ân cần của mẹ. Nó may mắn hơn nhiều người, có một gia đình đầy đủ tình yêu thương của cha và mẹ. Nhưng nó cũng kém may mắn hơn nhiều người, gia đình nó không mấy khá giả, cha nó vì công việc nên một tháng cũng chỉ về thăm nhà được vài hôm, tiền cha mẹ làm ra chỉ đủ ăn, dư dả một tí thì nó có cái áo mới mặc đón năm mới. Năm nay nó đậu đại học, một ngôi trường mà nó mơ ước, có danh tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh. Vì tình hình dịch bệnh nên nó chưa phải xa gia đình để lên thành phố học. Cái máy tính mới khiến cha mẹ nó chùn mặt xuống trong vài bữa cơm. Nằm trên giường, nó thầm trách cha mẹ không cho nó cuộc sống đầy đủ như những đứa bạn bè cùng trang lứa. Mỗi khi mẹ nặng lời, tình cảm dành cho mẹ lạnh đi một ít, nó không đủ tỉnh táo để nhận ra rằng tình cảm mà mẹ giành cho mình lớn biết nhường nào. Nó cũng là một người hay suy nghĩ, chịu học hành và thích đọc sách, và một cuốn sách đã khiến nó chợt ngồi lại, lấy cuốn nhật ký mà nó luôn dành để nói về cái cuộc đời vô thường, tàn nhẫn và tệ bạc, nay lại có những dòng cảm xúc mới, những dòng cảm xúc chân thật nhất của nó về một bờ vai thầm lặng, lần đầu tiên nó viết ra những lời yêu thương mẹ xuống một mặt giấy...
Bài dự thi viết cảm nhận về sách của Sinh viên Phạm Tuấn Anh.